Phác đồ chẩn đoán và điều trị hội chứng ruột kích thích
Hội chứng ruột kích thích là một tình trạng bệnh lý được định nghĩa là các rối loạn chức năng của ruột tái đi tái lại nhiều lần, mà không tìm thấy bất kì tổn thương về giải phẫu, mô học, sinh hóa ở ruột.
Hội chứng ruột kích thích chưa có cơ chế bệnh sinh rõ ràng. Một vài cơ chế được chứng minh là sự cảm thụ bất thường chức năng ống tiêu hóa như tăng tính nhạy cảm, tính dễ kích thích của ruột. Sự thay đổi tính chịu đựng của ruột cũng là một yếu tố được nhắc đến, một số đoạn ruột giảm khả năng chịu áp lực khối thức ăn. Ngoài ra, còn có sự tham gia các rối loạn vận động của ruột, tăng nhu động ruột gây tiêu chảy, giảm nhu động gây táo bón.
Triệu chứng của hội chứng ruột kích thích
Triệu chứng của hội chứng ruột kích thích là các rối loạn chức năng tiêu hóa ở các phần hệ tiêu hóa. Biểu hiện của phần trên ống tiêu hóa là các hội chứng trào ngược dạ dày thực quản, chứng khó tiêu, đầy tức bụng. Ở phần dưới ống tiêu hóa, lâm sàng biểu hiện chủ yếu ở đại tràng như táo bón chức năng, ỉa chảy chức năng…
Chẩn đoán hội chứng ruột kích thích trước nay chủ yếu dựa vào tiêu chuẩn Rome II 1999. Việc áp dụng tiêu chuẩn Rome làm giảm chi phí xét nghiệm và có độ nhạy độ đặc hiệu cao.
Điều trị hội chứng ruột kích thích phụ thuộc vào thể bệnh là nặng về táo bón hay ỉa chảy. Nếu táo bón là chính, bác sĩ lâm sàng sẽ dùng các thuốc làm mềm phân, tăng nhu động ruột như sorbitol… Nếu ỉa chảy chiếm ưu thế, các thuốc giảm nhu động ruột, cô đặc phân sẽ được sử dụng (như loperamide).
Dưới đây là phác đồ chẩn đoán và điều trị hội chứng ruột kích thích của bệnh viện 115 – TP HCM